Trang thơ tình "Vấn vương" |
||
|
Tiếng gió rít ngăn lời người réo gọi Đêm về khuya nghe tràn nỗi nhớ nhung Trời không sao,trời có thấy lạnh lùng Không đủ ấm lòng em buồn vời vợi Chuyện tình yêu mấy ai không chờ đợi Không nghe lòng thổn thức với trăng sao Dấu giọt sầu mằn mặn gởi trời cao Xin thôi nhé, xin đừng sầu xa vắng Tình xa mà gần tựa bên ta Đôi bờ chia cách nhưng mặn mà Vấn vương thêu dệt nhiều nhung nhớ Mộng vàng đan kết từng đêm qua Thơ buồn cũng tại thơ buồn Người buồn ai cũng lệ tuôn trong lòng Khi mà ngàn giấc mộng nồng Theo gió mây lòng vòng bên ai Ta bỏ quên con ngõ chiều nắng vàng Khi linh hồn chợt chìm trong nhớ mong Khi vũ trụ chỉ mình ta riêng bóng Hỏi mong người còn chút dư âm Chiều nhạt nắng chẳng còn ai vuốt tóc Dấu thời gian xưa cũ bụi phong sương Một thuở trăng ngà âm vọng vấn vương Chừ cũ kỹ lời thương nhiều cân nhắc Em dấu trong đêm một nỗi buồn Trăm năm giọt nắng rụng chiều buông Tay vẫn trong tay tình hấp hối Mắt lệ của trời phải mưa tuôn Lá chớm vàng Thu về gõ ngõ Hỏi nhân tình con` đó hay đâu Hỏi lá xưa còn mong ấp ủ hay vội bay theo cơn gió sâù!!! Nhiều đêm lặng ngắm dáng mưa buồn Tìm đâu ra hở ánh trăng buông Hỏi trời sao để mưa rơi mãi Lệ đã lau rồi, lệ vẫn tuôn glc Chêch chếch vầng trăng nữa mảnh sầu Thả hồn chìm lắng tận đêm sâu Người qua như mộng xa tầm với Kiếp vô thường chờ nha, về đâu Trăng lên chênh chếch ở lưng đồi Sao người mãi đợi kẻ xa xôi Xá chi hình bóng đêm mộng mị Sao chẳng vui lên với cuộc đời glc Anh như ngọn gió vô tình Ðẩy đưa làn gió tan hình bóng xưa Nào hay trời đổ cơn mưa Hoà chung ngấn lệ lưa thưa gót hệ Sương sớm tẫm hôn` Lá ngủ yên Vầng dương le loí chiêú quanh thềm Tầng mây nặng gánh sầu cao ngất Gió bạc lưng đồi thổi buốt tim Một phiến đá sầu đa bao năm Rong rêu giăng kín vẫn cứ nằm Giá băng sương gió không lay chuyển Đá vẫn chờ ai mãi biệt tăm Biển mêng mông khoác y màu xanh thẳm Những sóng vờn những bọt biển đăm đăm Lạnh không biển, hỡi mùa đông đến Những cánh tuyết băng lạc biển nằm Buồn chiều trong thu chao lá úa Chép dòng hư aỏ thả trôi sông Bên ni một chút ân tình cũ Xuyến xao bên nớ rụng thu phong Giọt nắng
Giọt nắng cũ ấm êm bao lời nói Thuở ban đầu hai đứa đã quen nhau Triũ hàng mi, thương lá uá phai màu Câu kỹ niệm khắc sâu vào mộng ảo Em chờ Thu để nghe nghìn lá đổ Còn nơi anh phố vẫn lạnh trong đông Hai phương trời soi tìm ánh trăng trong Trăng mãi khuyết đôi ta không tròn vẹn Tôi đứng lặng thẩn thờ trôi suy nghĩ Ðời hợp tan , tan hợp mấy ai ngờ Nếu tôi chết như người vừa quá cố Liệu mai nầy anh còn nhớ tôi không ??? Không phiền anh nữa đâu Anh hãy "đi về" mau Thấy em đang gục đầu Trời khi mưa khi nắng Người khi vắng khi xa Dù mưa ướt tình ta Em ơi đừng hờn dổi glc Có những chiêù Thu hiu hắt nắng Sương sớm tẫm hồn lá ngủ yên Có những lúc bể dâu dậy sóng Bốn mùa quanh quẩn đến rồi đi Em là chiếc lá trên cành Xứ Huế chiều nay ngọn gió luồn Nơi bên đó đông về có lạnh Hoàng hôn buông nắng biển tình xa
Ngọn sóng lao xao giữa biển xa Soi Bóng Mai anh đi Mai anh đi em la).ng nhìn tra)ng tỏ Sao ma)'t mờ lệ nhỏ bờ mi Mai anh đi em sẽ còn gì Bao nhung nhớ bao giờ em nguôi nhi
Ánh tra)ng đêm thấp thỏi sương mềm Gió có lạnh quyện lòng người lử thứ Rồi mai đây anh sẽ phương trời Cho em nhé nụ hôn đầu chờ đợi
Cho anh rồi câu nói yêu thương Cho anh nửa tình trường muôn thuở Vuốt tóc em khi mình ga).p gở Cho anh rồi còn bở ngở chi đâu
Tra)ng đêm nay sao vương nhiều thương nhớ Đến bao giờ quên đưo8.c nổi nhớ thương Anh lên đường mong anh vui nhé Em nguyện thề suốt kiếp đợi trông Đêm nay tra)ng lanh. thế kia Giá lòng thanh thản như mây thắm Chiêù thu hiu hắt gió mây lồng Nưả vầng trăng khuyết ở nơi đây Mưa phũ tim' chiêù qua Em chỉ là hoa bien Nhớ anh giọt lệ giot lệ lưng tròng Đêm nằm nối mộng đơn côi glc Cây với cành thở dài khóc lá Đêm vắng lạnh nghe trăng nhớ gió glc Điều gì đó vẫn hoài trong tâm khảm
Gởi hồn theo vầng trăng tròn
khuyết Tuyết đã rơi nhiều em biết không Như tình anh gửi ở bên song Gió bấc ai mang đời lạnh giá Không em nghe lạnh cả trời Đông Tuyết vẫn rơi, phủ đầy trên lối nhỏ Mà bóng người biền biệt ở nơi nào Ðể đêm đông ta mong người trở lại Ðã mỏi mòn trong hoang lạnh đêm đông Phiến đá sầu muộn gió đông sang Băng hồn giá buốt tim ngỡ ngàn Tuyết trắng bay từng cụm hoa nhỏ Rơi rớt trên mành nụ tình mang Ngày đi qua ngang dòng đời xuôi ngược Ddêm trở về gởi mộng ước vào tim Trăng xẻ đôi giữa khuya vắng lặng im Trời trở gió nửa sầu chìm gác lạnh Nặng trĩu trong lòng đôi cánh mỏi Cố tìm chân nghỉ thân rã rời Đất trời bao la đâu dừng bước Tựa thân mệt nhoài ủ tình côi Vương vấn qua nhiều bởi chử thương Tình yêu như thế những đêm trương` Đường dài vun vút không thấy bến Mà lòng vương vân' vẫn maĩ chử thương |
|