Trang Hoa Bien 2 |
|
|
|
|
Lục bát tương tư
Thứ bảy bên anh gió thổi hờn Mây chiều ghen bóng bởi cô đơn Nhưng ai nào biết tim em khắc Hai chữ ghét thương bởi giận hờn Giọt lệ nào ru tình ta anh nhỉ Nước mắt nào ta chỉ rớt vì nhau Biết thương đau sao vẩn cứ đâm đầu Thêm vương vấn u sầu cho hai đứa Cơn gió thoảng lạc vào vùng biển rộng Lãng hoa sầy nở vạn cánh mông lung Theo sóng vay, ngàn cánh nở chập chùng Tan theo mộng bọt sóng chung nhịp thở Tiện tay anh hái cái bông ngoài đường Ðến nhà người đó anh thương Tặng em bông đó loại hoa tình thơ Tháng năm nhỏ lệ nhớ thương ai Mà bóng từng đêm khẻ thở dài Mà rét từng đông thêm rét mướt Như sầu em vẫn gửi ngàn mây Ðể nữa hồn đây có đợi chờ Trao ai một nữa hồn tôi đó Một nữa hồn đây vẫn bơ vơ Trăm lần tên gọi mãi trong nhau Ngày sau môi mắt mơn tình lạ Thương hoài hai tiếng cố nhân đâu Gom ngàn thương nhớ gời về đâu Anh ơi xa cách phương trời ấy Nghe tiếng mưa buồn có xót đau? Mai có vắng người ơi xin hãy nhớ Ngày tháng buồn ta đã sống bên nhau Những ngày tháng đau thương trong kỷ niệm Ta yêu nhau trong vội vã tình cờ Ngoài kia gió gợn thoảng nơi này Mây trời trôi nhẹ anh có thấy Thơ vần đang họa xao xuyến thay Anh là trời xanh bát ngát bao la Em là sao hôm giữa trời đêm Anh choàng tay goi tron tấm thân ngà Má thắm môi xinh đã hết hồng Gió đông từng cơn se lạnh buốt Thèm ấm vòng tay sưởi ấm lòng Trời BG lồng lộng gió đông sang Từng sợi buồn theo tóc ngắn bay bay Cho thương nhớ đong đầy trong mắt biếc Em là bờ cát trắng dọc biển xanh Anh là biển trùng dương tràn ánh nắng Mơn man bờ in dấu cát trăm năm Tuyết rơi rơi giữa chiều đông thương nhớ Trắng một màu, trắng phủ nét tình thơ Trắng đồi thông, trắng trãi những mong chờ Ðông đang đến vần thơ sần giá buốt. Không khổ sầu, buồn lụy cho ai Như khói sương đêm dài mơ nhẹ Theo bờ đê trăng tỏa muôn ngày Còn gì đây mơ màng thêm nữa Từng gió mơ màng đến ngàn ngày Vụng dại một thời chút tình thơ Giữ lại trên môi điều chưa nói Ðể mãi có nhau suốt một đời Những sóng vờn những bọt biển đăm đăm Lạnh không biển, hỡi mùa đông đến Những cánh tuyết băng lạc biển nằm Thơ thẩn em đi giữa dòng sông Gió lay cành liễu tóc em bồng Lung linh ánh mắt chiều thu ấy Sông biết không và có nhớ không? Xuôi về bến ngự mây mưa ướm sầu Dáng hình bóng ngã về đâu Ðây không gian lộng một màu tuyết sương Con đò theo nước bỏ bờ lênh đênh Qua bao nhiêu bến gập ghềnh Ðón đưa vạn khách như quên chính mình Mà bóng người biền biệt ở nơi nào Ðể đêm đông ta mong người trở lại Ðã mỏi mòn trong hoang lạnh đêm đông Anh là ngọn gió sao đành thổi em Mây trôi ghé lại bên thềm Nhìn thương lá úa vỡ tim giữa đồng Người buồn ai cũng lệ tuôn trong lòng Khi mà ngàn giấc mộng nồng Theo gió mây lòng vòng bên ai Còn thương còn nhớ là tình trong mơ Bóng mây chỉ có đợi chờ Là chi anh hỡi bóng hình In trên bờ vách nhưng tình có đâu Phòng vắng hoà theo nhạc không lời Thả hồn mơ mộng trong đêm tối Nghe sầu dâng trổi lệ lòng rơi Buốt không gian sầu ngất những chơ vơ Gọi thầm nhau mây gió nỗi mong chờ Bay bay mãi bơ vơ hồn hoang lạnh Còn ta với cả một miền cô đơn Tuyết về thổi nhẹ từng cơn Trong ta nghe cả từng cơn ngập lòng Nước ngược dòng người co' trở về không?? Mỗi dòng sông không xóa dấu tình mong Người tình nhớ đi về đâu mờ nẽo Bạc đầu thương nhớ đầy vơi tháng ngày Bến xanh ủ mộng thở dài Ngàn năm sau vẫn nhọc nhoài sóng xô Lòng ta trống rỗng còn lại gì Sao anh không ở bên em mãi?? Ðể mắt em sầu, lệ ướt mi Ngày nay tôi bước đơn côi một mình Ngày mai mơ đón bình minh Mong tia nắng ấm sưởi lòng giá băng Một lần tan vỡ lệ rơi tuôn Bao nhiêu năm tháng cùng nhung nhớ Xin người hãy giữ chớ vùi chôn Nhuộm tím hoàng hôn đã bao ngày Gởi niềm nhung nhớ và chờ đợi Ðến cõi vô thường ai có hay?? |