Trang thơ tình "Vấn vương" |
||
|
|
Chiều mùa đông tuyết giăng ngỏ vắng Ở trong lòng trống vắng hư vô Tình đời đôi lúc điểm tô Tâm tư lắng đọng mơ hồ bóng đêm Nơi đây tuyết đổ buổi chiều đông Giá rét hồn thơ buốt lạnh lùng Cỏ uá mây giăng mờ mịt lối Tâm hồn cô lẻ nhớ mênh mông Vắng Anh.........
Nơi đây chẳng tuyết, chẳng mùa đông Chẳng mưa chẳng gió, chẳng mây hồng Vắng anh chẳng gì tồn tại nữa Ngày qua ngày lại vẫng trống không Đêm hoang lạnh cõi lòng sao trống trãi Nhớ về người hồn bổng xẻ làm hai Trăng bơ vơnhư hờn ghen ai mãi Gió hững hờ, đưa hồn gởi về ai Ngồi đây giỡ lại trang thơ cũ Có bóng mùa thu ẩn nét vần Có ca mối tình đang chớm nụ Mang đầy nhung nhớ, nỗi niềm dâng Bổng nhiên tôi nhớ vầng mây trắng Một thoáng tương tư,một thoáng buồn Ngoài hiên lá ru,ng rơi trong nắng Viễn xứ phương trời hỏi nhớ thương Chiều vàng ánh nắgn hăt' hiu Chiều đi để lại mây chiều nhẹ trôi Chiều nay phố vắng anh rồi Chiều nay phố vắng người ơi chốn nào Buồn trong khoé mắt ai hay Buồn còn ngâm ngấm chuỗi ngày dần trôi Buồn ơi sao mãi bồi hồi BUồn loang cả một khung trời tím mơ Em đợi anh về theo nắng mai Hương tình nở rộ đón chờ ai Này môi, này mắt, này tâm sự Vẽ cả lên trang nhật ký dài Chiều nay thả hồn theo nỗi nhớ Tìm hoài chẳng thấy bóng ai đâu Giang tay giữa trời lộng gió Ai chắc lắm vui cũng lắm sầu Em là sóng , anh người đi trên cát Tưởng thật gần, trong khoảnh khắc thật xa Sóng về đâu giữa trùng dương bát ngát ... Còn nhớ gì em từng bước chân qua Trăng nào soi bên nước xưa Sao nghe nước chãy gió đưa lạnh lùng. Rượu nầy ai có cạn cùng Hay như trăng gió mông lung giữa trờị Vì em là phiến đá sầu Ddể anh ôm mãi buồn rầu xót xa Vì em là ánh trăng tà Ddể anh vẫn phải la đà gió sương Ta chỉ thấy quanh ta như hoá đá Cuộc đời này như chiếc lá mùa thu Cũng có khi văng vẳng tiếng gió ru Cũng lá(m lúc mây u sầu giăng kín Hỡi anh yêu như nguồn suối nóng, Xoa dùm em băng tuyết nguợc về tim, Trời vào đông Em dõi mắt kiếm tìm Sao chỉ thấy trái tim như hóa đá. Đêm cô đơn nghe gió rít bên thềm Chút hoang lạnh rủ mềm trên mi mắt Có ai hay cõi lòng đang se thắt Chỉ mình ta hiu hắt với mông lung Nhạt nắng mây trôi,cảnh thu sầu Thời gian lăng lặng đã bao lâu Ba thu cách trở còn hay hết Tưởng ngỡ quên rồi có nhớ đâu Dang tay gom nhặt mảnh lá vàng Ghép lại trong ta mảnh hồn tan Hỏi đâu nửa mảnh hồn kia nữa Đã lạc chốn nào giấc mơ hoang Biên? đời luôn dậy song' cuồng Vì đời là chuỗi ngày buồn xót xa Bao muà đông đên' xuân qua Sầu dâng khoé mắt nhạt nhoà bờ mi thơ là gì?... đã bao lần tôi tự hỏi Phải chăng thơ là 1 cõi đi về Là nắng vàng của kỷ niệm đam mê Là tình em, những thoáng về mây gió . Có phải thơ là lúc mình bối rối Trong đáy tim, ta chợp bắt gặp người Có phải thơ, là những gì lỡ vội Như thu vàng để lá ru,.ng chơi vơi Mưa ơi mưa sao không rơi thật khẽ Thấm bờ mi cho lệ được hoà chung Ta muốn hét như cung` vơí không trung Cuộn theo gió quên vùng trời u tối Buổi chiều nay Ai lang thang biển vắng Chân in buồn, sóng vỗ lạnh gót qua Biển chiều nay, êm ả vẻ lặng xa Ai đếm bước, nghe hồn sâu trùng thẩm Có những chiều Biển buồn xanh biên biếc Sóng vỗ về như thương tiếc ngày xưa Gió hiền hòa và mây vẫn êm đưa Vùng kỷ niệm biển ngày xưa em nhớ Một giấc cô đơn nhớ đến người Chìm trong mộng mị nỗi đầy vơi Tình dâng cao sóng hồn ai lịm Khẩy khúc nam ai khéo giận đời Ai đếm dùm ta được mấy sao Cho ta gởi trọn tâm linh vào Bao vì sao sáng trong đêm vắng Là bấy tình ta yêu thương trào Xa xa vọng vào tiếng sóng ru Dõi mắt nhìn theo áng mây mù Sóng vỗ xô bờ tung trắng nước Ai nhìn thương nhớ cuối chiều thu Bên nắng hạ, bên mưa phùn buồn lạ Chung một trời, thay đổi chỉ không gian Nắng hanh mưa, mưa đợi nắng lên ngàn Hai phương đợi, thơ rơi buồn lên gối Có những lúc ta buồn không nói được Dành thời gian cho mộng ước ngày mai Trong bóng tối ta ngỡ mình điên dại Lặng lẽ cười ,lệ tuôn mãi bờ mi Mộng trăm năm ta ôm bóng tình si Về phố cũ còn những gì kỷ niệm Lá thu sầu cho cuộc tình chết lịm nửa hồn ta KHóac trên vai, chiếc áo buồn viễn xứ Thơ tập tành, viết mãi tiếng quê hương Thơ tập tành viết mãi những đoạn trường Trong quên lãng, say niềm đau đất khách Mưa rào nghe nhẹ lâng lâng Gió mãi thì thầm lỡ đâỳ ươc' mơ Gom vào hồn cả tập thơ Dành cho ai đó dâũ thơ ngậm ngùi Mai còn tiếc tưởng xin anh hãy chẳng rõ đây là duyên hay nơ Mưa mãi ... như lòng mưa tỉ tê Khoé mắt mi sầu nhung nhớ ai Thuyền em lạc lỏng trời mây Mưa vẩn mưa rơi suốt đêm dài Thuyền xa bến chưa mong trở lại Bến xa thuyền đứng mãi chơ vơ Gió lay lau lách ơ hờ Niềm riêng ai hiểu, xa bờ thuyền đau glc Gần nhau môi mắt trao tình Lững lờ trăng xuống bên sông Một mảnh trăng vàng lơ lửng treo Cách biệt nhau chi nữa địa cầu Xa vắng buồn tênh với tháng ngày Lá vàng mấy độ đã bay xa Nơi đây quạnh vắng buồn thương nhớ Kỹ niệm sầu dâng với tháng ngày Anh đã biết quen nhau tình chẳng trọn Như con thuyền lạc lối bến đò ngang Như đêm đen chẳng thấy bóng trăng vàng Thuyền vẫn đến để cho người kỷ niệm Xa xa vọng vào tiếng sóng ru Dõi mắt nhìn theo áng mây mù Sóng vỗ xô bờ tung trắng nước Ai nhìn thương nhớ cuối chiều thu Tiêng' naò gọi nhớ không tên Để đêm như bổng daì thêm tiếng lòng Giọt buồn rơi nhẹ mênh mông Nghe trong nổi nhớ thành dong` thơ đêm Bên đời cô quạnh chỉ riêng ta Sóng gaò nhung nhớ ta thả nổi Rong rêu quyện nhẹ đưa ta đến Bên bờ hoang dại chỉ riêng ta Trăng thề nữa mãnh chốn mù sương vạn nẻo biệt ly cách dặm trường Trăng liềm nữa khuyết còn trông ngóng Nơi nào vẫn nữa kết van thường |