Trang tho tình "V?n vuong"

 

 

Trang thơ tình "Vấn vương"

 

 

 

 

 

 

 

 

Giọt sầu rơi rụng, rụng về đâu

Giọt thương giọt nhớ, nhớ tình sầu

Giọt đắng, giọt cay, cay bờ mắt

Rơi rớt giọt sầu, sầu đêm thâu .  


Biết nói làm sao hết được đây

Bao nhiêu tâm sự bỗng tràn đầy

Tâm tư chôn kín vào đáy mộ

Ai người tri kỷ nào có hay


Viễn xứ chiều nay bổng nhớ người

Nhớ dòng sông nhỏ lặng lờ trôi

Nhớ con đò vắng chiều im gió

Và cô em gái, mặn bờ môi


Viễn xứ vẩn buồn trao tâm sự

Người đi, người đi mãi chưa về

Đêm thâu gối chiếc tình vời vợi

Hỏi người còn nhớ chuyện tình quê


Từng đêm Viễn xứ đếm bơ vơ

Mấy chiếc sao rơi mấy đợi chờ  

Bao nhiêu lá úa bao thương nhớ

Mang thả theo dòng trên bến mơ

glc


Em buồn chẳng biết làm thơ

Ngơ ngẩ,n ngẩn ngơ ngồi hàng giờ

Lá thu  rơi  nhẹ   trên  dường phố

Có hiểu  lòng em   mãi  dợi chờ


Tôi mộng mơ mây trời xanh mãi

Không khổ sầu, buồn lụy cho ai

Như khói sương đêm dài mơ nhẹ

Theo bờ đê trăng tỏa muôn ngày

Còn gì đây mơ màng thêm nữa

Từng gió mơ màng đến ngàn ngày


Giữ lại trong nhau ngày xưa cũ

Vụng dại một thời chút tình thơ

Giữ lại trên môi điều chưa nói

Ðể mãi có nhau suốt một đời


Tuyết rơi rơi giữa chiều đông thương nhớ

Trắng một màu, trắng phủ nét tình thơ

Trắng đồi thông, trắng trãi những mong chờ

Ðông đang đến vần thơ sần giá buốt.


Em viết baì thơ tả nhớ thương

Chiều nay hoa cánh rụng ven đường

Xa nhau đã mấy thu rồi nhỉ

Sao thấy tâm hôn` mãi vấn vương


Hỏi lòng em nhớ thương ai ?

Dù cho bao tháng năm dài đắng cay ?

Chờ mong anh đã bao ngày

Mà anh tựa một áng mây ngang trời

Nhớ thương anh trọn một đời

Mà anh đi chẳng nửa lời hỏi han  

Gặp nhau khi đã muộn màng

Tơ duyên đành lại bẽ bàng .. tơ duyên 


Người  đi bên ấy nhớ  ta  cha)ng

Bao đêm thức  giấc vẫn bâng khuâng

Tình ơi  còn lại trong  nhung  nhớ

Ai  đã  đi  rồi có  nhớ tôi ???


Ddã lâu rồi, đi tìm mà không thấy

Một niềm vui tận đáy của tâm hồn

Bị vây quanh bằng những nổi cô đơn

Và phủ kín bằng nỗi buồn vô tận


Ddã lâu rồi, đi tìm mà không thấy

Một niềm vui tận đáy của tâm hồn

Bị vây quanh bằng những nổi cô đơn

Và phủ kín bằng nỗi buồn vô tận 


Anh haỹ noí minh` chưa hề quen biêt'

Haỹ lăc' đâù lạ lăm' chăng? hề quen,

Hay đã lâu rồi anh chẳng nhớ là ai,

Một kỉ niêm. binh` thương` không đáng kể


Em ngồi ngóng đợi bước chân ai ?

Khi tiếng ve than tận lối ngoài

Khi gió Thu về thay sắc lá

Khi mùa đông đến tuyết vờn bay


Chiều nay mưa đổ hiên ngoài

Đưa tay hứng giọt tình ai mong chờ

Anh nghe tiếc nhớ bơ vơ

Em nơi chốn ấy đề thơ gọi buồn

Xin đừng để lệ mãi tuôn

Để anh mang gió lau muôn nổi sầu

Anh đây em đó vì đâu

Đêm ôm gối mộng canh thâu một mình

glc


Ðếm giọt mưa bay đếm giọt sầu

Gom ngàn thương nhớ gời về đâu

Anh ơi xa cách phương trời ấy

Nghe tiếng mưa buồn có xót đau?


Dêm thu lạnh nôĩ đơn côi

Thu vàng cô quanh. lặng thinh bên đời

Thu đến cho êm tiếng đời

Cho vàng ký ưc' nhuôm màu hoài mong


Dù anh tận chốn giang đầu

Thương em khắc khoải giọt sầu xót xa

Xin trời ngưng giọt mưa sa

Cho vương nắng đẹp tình ta thuở nào


Chiều nay mưa đổ bên song

Có người xa xứ buồn trong lạnh lùng

Giọt sầu giọt tủi mông lung

Giọt mang gửi lại ngìn trùng cho em

Cung sầu nối mãi chưa quên

Chốn xưa em vẫn từng đêm đợi chờ

Cau già nghiên bóng chơ vơ

Không em gió chẳng ơ hờ ru cây

glc


Lặng nhìn gió cuốn mây trôi

Mù sương gió cuốn lá vàng nơi nao  

Thu ơi, sao quá vô tình

Reo chi thương nhớ cho  vàng lá non

Mông lung trong coĩt`inh sâù

Tìm đâu hình bong' Thu vàng năm xưa


Khóc hoaì, khóc mãi với niềm đau

Lệ lăn trên má ..uớt canh thâu

Gió vẫn vi vu vaòtim nhói

Người ơi có thấu , những giọt sầu


Xin em mật ngọt trên môi

Ai hay nỗi nhớ chơi vơi nhưñg chiều

Ngắm thầm trộm dáng yêu kiều

Sao nghe trong dạ ít nhiều tương tư

glc


Tình ơi tình quá mỏng manh

Tựa như gió thoảng qua mành thế thôi

Ôm lòng thương nhớ một thời

Hỏi sao mãi chỉ là người đến sau ? 


Thuyền tình lỡ bến sông sâu

Còn ta trên bến giang đầu đợi ai ?

Bao năm một bóng u hoài

Hỏi rằng tri kỷ có ai hiểu mình ?


Một thoáng tơ buồn vương mắt cay

Nhuộm tím hoàng hôn đã bao ngày

Gởi niềm nhung nhớ và chờ đợi

Ðến cõi vô thường ai có hhay??


Đêm qua trong giấc nồng say

Thấy em ngồi ngắm mưa bay khẽ buồn

Đưa tay hứng giọt mưa tuôn

Nhạt nhoà trong mắt mộng hồn cố nhân

glc


Lá cuôíthu chiêù gió cuôn' bay

Ddương` xưa chôn kin' dâú chân này

Buôn` dâng ,sâù đêm' thơì gian nhớ

Cách  biệt nghe long` đau đơn' thay


Lá rung bên thềm,sương phủ vây

Dòng đêm hiu hăt' ánh trăng gầy

Tưng` cơn gió nhẹ qua song cửa

Nến lụn đêm tàn, lạnh thấm vai


Lấy hơi mượn gió thét gào

Đem bao tâm sự tuôn trào ra đây

Người thưo8ng ở cuối chân mây

Có nghe được tiếng nơi đây thét gào


Em vẫn đợi anh nắng chiều tàn
Buồn man nỗi nhớ cõi hồn hoang
Miên man thu chiều mây vương khói
Đợi anh em chờ mãi lang thang


Rainny Day

Tiếng hò chiều mênh mông trên bến sông
Em, chiếc thuyền nan, đôi dòng lữ thứ
Kiếp bèo trôi, hai nhánh dời lưỡng lự
Nào phải em đâu, tại kiếp bọt bèo


Tự dưng trăng rụng xuống cầu
Để cho làn nước u sầu sóng dâng
Để đêm có kẻ ngại ngần
Nhìn trăng đáy nước bâng khuâng riêng mình


Phiến đá trầm tư, phiến đá sầu
Ngàn năm vẫn vậy khác gì đâu
Sao em cứ mãi làm phiến đá
Bằng phẳng mát buồn với niềm đau


Đêm thao thức thời gian dài quá đổi
Em vẫn ngồi thơ thẩn chút vần thơ
Thã hồn ra với một chúi mộng mơ
Và nghe nhớ trong đêm nay đến vội


Sao, biển, hôn nhau cuối chân trời

Trăng hờn, gió trách, mây buông lơi

Sóng buồn vỗ nhẹ theo ghềnh đá

Cho người em nhỏ lệ tuôn rơi


Yêu Ai  ngày đợi , đêm chờ

Hoạ  vần thơ mộng , vu vơ  giữa trời

Yêu Ai  lòng bỗng chơi vơi

Ngân Hà  trãi lối , lã  lơi trăng vàng


Phiến đá sầu thương mấy ngàn năm

Lẻ loi cô quạnh đá vẫn nằm

Một phiến đá sầu từ dạo ấy

Người vẫn buồn ử, nơi xa xặm


Bập bùng sóng vỗ giữa canh thâu  

Lơ lững trăng thanh ánh bạc màu

Chập chùng nghiêng ngã con thuyền bé

Trắng khói  sương khuya , trắng bọt  sầu


Bập bùng sóng vỗ giữa canh thâu  

Lơ lững trăng thanh ánh bạc màu

Chập chùng nghiêng ngã con thuyền bé

Trắng khói  sương khuya , trắng bọt  sầu


Mưa buồn kết sợi tơ đan

Người đây kẽ đó sao ngàn nhớ nhung

Em đừng để giọt sầu dâng

Ðừng cho khoé mắt bâng khuâng nhưñg chiêù

Hỏi ai cất tiếng saó diêù

Lòng không man mác nghe nhiêù heó hon

Tình như mây tản đâù non

Thương ai giử dạ sắc son đợi chờ

glc


Em ghét mùa Đông,cảnh vắng tanh

Nơi đây hoa lá buốt treo cành

Tuyết rơi trắng xoá, hồn thơ lạnh

Gió thổi trong lòng lại nhớ anh


Heo mây gió mát Thu về

Bên mình chiếc bóng lê thê dặm đường

Vọng Thu những chiều tha hương

Mỗi người ,mỗi ngã đoạn trường núi sông

Chim bay về hướng ấy không ???

Cho ta nhắn gỡi nỗi lòng nhớ nhung

Non xanh cách trở muôn trùng

Ngày về cạn chén tương phùng cố nhân

Đàn ai vang vọng xa gần

Lời ca tiếng nhạc bâng


Ai về nhớ chuyến đò xưa

Xuôi về bến ngự mây mưa ướm sầu

Dáng hình bóng ngã về đâu

Ðây không gian lộng một màu tuyết sương


Đã mấy hôm rồi chẳng gặp anh

Trời giăng mây xám gió qua mành

Vườn thơ từng đợt hoa rơi cánh

Những chiếc lá sầu cũng kém xanh


Em vẫn nơi này ngắm nước tuôn

Thấy trời đơn lạnh giữa chiều buôn

Nơi xa thấp thoáng mây chen gió

Bóng ngã hoàng hôn dẫn lối buồn


Ta vẫn buồn ngồi đây chờ lặng lẻ

Trút tâm tư chia sẽ những u phiền

Đêm dần tàn nghe gió rít ngoài hiên

Đâu ai hiểu vì sao buồn hoang vắng

glc


Nơi này đang lạnh anh biết không

Má thắm môi xinh đã hết hồng

Gió đông từng cơn se lạnh buốt

Thèm ấm vòng tay sưởi ấm lòng


Thơ viết bao hàng trên giấy xanh

Từng dòng tha thiết cứ vây quanh

Đêm nay em đọc  hồn say đắm

Giữa lúc trăng thu lướt qua mành


Tuyết đã rơi nhiều em biết không

Như tình anh gửi ở bên song

Gió bấc ai mang đời lạnh giá

Không em nghe lạnh cả trời Đông


Tuyết vẫn rơi, phủ đầy trên lối nhỏ

Mà bóng người biền biệt ở nơi nào

Ðể đêm đông ta mong người trở lại

Ðã mỏi mòn trong hoang lạnh đêm đông


Phiến đá sầu muộn gió đông sang

Băng hồn giá buốt tim ngỡ ngàn

Tuyết trắng bay từng cụm hoa nhỏ

Rơi rớt trên mành nụ tình mang


Ngày đi qua ngang dòng đời xuôi ngược

Ddêm trở về gởi mộng ước vào tim

Trăng xẻ đôi giữa khuya vắng lặng im

Trời trở gió nửa sầu chìm gác lạnh


Nặng trĩu trong lòng đôi cánh mỏi

Cố tìm chân nghỉ thân rã rời

Đất trời bao la đâu dừng bước

Tựa thân mệt nhoài ủ tình côi


Vương vấn qua nhiều bởi chử thương

Tình yêu như thế những đêm trương`

Đường dài vun vút không thấy bến

Mà lòng vương vân' vẫn maĩ chử thương