Tho yeu

Dư hương

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Chiều kỹ niệm
 
Bụi thời gian phủ mờ trong kỹ niệm  
Mối tình nào rồi như nắng vàng phai
Ta mãi đi dưới vòm cây đổ lá
Vội chào nghiêng thơ rụng buốt đêm dài 
 
Nắng đổ dài bên kia đường phố nhỏ
Mưa không làm nhoà nhạt bóng hình xưa
Bên song buồn hàng lá đổ ban trưa
Chân vội bước dấu lần bao dĩ vảng 
 
Mưa rơi, mưa vẫn còn rơi trên xứ lạ
Tình đi, tình đi mãi mãi có ai hay
Mây lặng lờ, mây vẫn cứ lặng lờ bay
Tôi ngôì đấy, gởi hồn thơ vào nhung nhớ
 
Chiêù kỹ niệm, mang gởi vào căn gác nhỏ
Khói thuốc vàng tay, vàng cả mảnh cô đơn
Chiều không ai, chiều dâng tím cả tâm hồn
Chân trỉu nặng, mưa nào nhoà trong đáy mắt

 

 

Ðêm nay ngồi ngắm ánh trăng mơ
Nhớ mãi về ai nẽo đợi chờ
Nâng mấy nhịp buồn theo cung gió
Cho lòng ngơ ngẫn nỗi vu vơ
 
Ðêm nay ngồi đếm vạn vì sao
Duyên kiếp ai mang tự thuở nào
Mỗi một lung linh là mỗi mối
Tơ sầu vương vấn ngất lên cao

 

 Hỏi Người
 
Ðã biết mình xa cách mấy sông 
Hỏi ai, ai có nhớ ta không 
Những chiều nắng đổ bên kia phố 
Và những đêm mưa, lạnh cả lòng 
 
Có những buổi về đường hoang vắng 
Có buồn lặng đếm bước chân đi 
Mặc gió trộm hôn trên môi thắm
Nắng hồng ve vãn má xuân thì 
 
Em đọc lại chăng mấy vần thơ
Anh đem vườn mộng kết nên tơ 
Hỏi em có để cho dòng lệ 
Ướt cả thơ anh, ướt đợi chờ 
 
Xa người chỉ một cánh chim bay 
Sao như xa quá cả trời mây 
Như trăng đáy nước tuy chung bóng 
Nhưng cách ngăn đôi với tháng ngày 
 

 

 
Mưa không em
 
Trời Ba Lê mưa ướt cơn mơ
Mây trắng giăng ngang nẽo đợi chờ
Sông Seine lơ lửng chừng ngưng chảy
Vắng em rồi tim bổng bơ vơ
 
Tháng năm mưa vẫn chưa ngừng đổ
Brussels quạnh quẻ phố không người
Quảng trường hiu hắt nằm riêng bóng
Không em ngỏ vắng bước đơn côi
 
Xa lộ chiều nay sao thâm thẳm
Nhạc buồn nghe mãi cũng buồn lây
"Tiển đưa" ai hát sầu gợi nhớ
Yêu người xin mặc chuyện đỏi thay
 
Hoà Lan xơ xác khúc kinh đào
Chòng chềnh sóng nước vổ lao xao
Ngở tiếng em cười hoa hé nụ
Vòng tay ôm trọn buổi hôm nao
 
Hỏi em nơi ấy mưa còn lạnh
Tan trường ai dõi bước chân về
Ai che khi gió chiều ve vãn
Hôn trộm hương bay lọn tóc thề
Hoa lạc
 
Ai khéo đưa hoa lạc giữa đờii 
Kiếp hoa vẫn tiếp tháng ngày trôi 
Một số long đong còn lạc bước 
Tấm thân vô định luống ngậm ngùi 
 
Nước cuốn hoa trôi mỗi lúc xa 
Mờ mịt chân mây nổi nhớ nhà 
Phấn son nào dể ngăn dư lệ 
Ngà ngọc mấy tham, huống lụa là 
 
Hoa lạc giữa dòng nước cuốn nhanh 
Như thân kỷ nữ chốn thị thành 
Lả lơi tình tứ, tìm chút sống 
Lơi lả cợt đùa, lệ chảy quanh 
 
Mưa đổ cho dòng nước mãi cao 
Trót đã mang thân phận má đào 
Một bước sa chân mang khổ hận 
Trăm lần cải hối luống sầ đau 
 
Mưa đã tạnh rồi, mây chửa tan 
Thân hoa vùi dập quá một lần 
Lấy bao nhiêu nước đem rữa sạch 
Mang biết mấy nhơ chốn bụi trần 
 
Biết dạt về đâu đóa hướng dương 
Có ai thông cảm nỗi đoạn trường 
Kẽ đến mua hương , vui suốt sáng 
Người đi bán phấn, dạ ai tường 
 
Tan tác hoa theo nước chảy cùng 
Thâu đêm lệ chảy, rượu hòa chung 
Khách chơi mấy gả mang thương xót 
Làng điếm dăm cô xót nỗi cùng 
 
Dù lạc về đâu hoa chẳng phai 
Dù phó cho thân số lạc loài 
Vẫn thương vẫn nhớ vườn năm cũ 
Như tạc như ghi chỉ mỗi ai 
 
Gió ơi khe khẽ ở nơi đâu 
Hát tiếp dùm hoa khúc nhạc sầu 
Mai nếu ngược dòng xuôi dĩ vãng 
Chỉ xin tiếp mộng buổi ban đầu 

 

 

 
Ðừng trả mà chi những đợi chờ 
Hãy mang nhung nhớ gởi trang thơ 
Cho trăng khỏi thẹn thu vàng úa 
Ðể nét thu ba chẳng thẩn thờ 
 
Không! Anh chẳng là trăng của ước mơ 
Hay thái dương cao đỉnh dại khờ 
Anh không tùng bách che dáng liểu 
Anh chỉ là anh của bơ vơ 
 
Nhắn gió về đây gửi tâm tư 
Nhớ mấy làm sao buổi tạ từ 
Ðêm buồn ly biệt sao không nói 
Lệ sầu nhòa thấm cả trang thư 
 
Khoác áo vai em dáng nhỏ gầy 
E sương thấm lạnh buổi chia tay 
Em về phương ấy xa thâm thẩm 
Riêng tư anh gửi chón chân mây
 
Diệu viễn trời xa sầu vời vợi 
Biết nói gì đây khi trắng tay 
Sân ga quạnh quẻ đèn hiu hắt 
Tiếc nhớ đêm này ai có hay
 
Hương trinh ngày ấy xin trao lại 
Cho kẽ cùng em giấc tỉnh say 
Thơ tình đem dệt bao nhung nhớ 
Lưu luyến nhau chi một phút này 
Nhắn em 
 
Chiều nay bên ấy mưa hay nắng 
Em có vợi buồn nổi vắng xa 
Từ đó Ðông về hoa thôi trắng 
Biển nhớ thôi xanh gợn sóng tà 
 
Chiều nay bên ấy có ai mơ 
Ghé lại vườn trăng có kẽ chờ
Cho hoa trắng đượm màu nhung nhớ 
Cho biển hoài xanh gió vẫn thơ
 
Ðêm lạnh sao em mãi đứng chờ 
Mặc sương buốt giá nổi bơ vơ 
Cho lạnh đôi vai gầy guộc nhỏ 
Và mắt hoen mờ ướt ý thơ 
 
Kẻ ấy quên đi buổi hẹn hò 
Quên vườn trăng củ chốn yêu xưa 
Có cô gái nhỏ buồn da diết 
Ngóng mãi nơi xa bóng mịt mờ 

 

 

 

 Má phấn
 
Cô em bé nhỏ xứ tôi ơi 
Thương mấy làm sao lúc mĩm cười 
Môi hồng khơi ý hoa hàm tiếu 
Má phấn gợi tình khách viễn khơi 
Câu thơ lắng đọng lời chưa cạn 
Ý nhạc trầm tư mộng chẳng vơi 
Vui buồn chia sẽ cho nhau nhé 
Dẩu cách muôn phương, dẩu cuộc đời 
 
Dẩu cách muôn phương, dẩu cuộc đời 
Anh người trai Việt sống muôn nơi 
Cố giử chút tình còn sót lại 
Mong gìn tí nghiã của quê thôi
 
Trời Ðông dù lạnh mưa cùng tuyết 
Ðất Bắc vẫn nồng em với tôi 
Dù ở nơi nào xin vẫn nhớ 
Tình quê thắm đượm chang hề vơi 
 
Tình quê thắm đượm chang hề vơi 
Ai về xứ Huế nhắn dùm tôi 
Sông Hương đò vắng chèo khua mái 
Núi Ngự chim bay tiếng nhạc hời 
Trường Tiền gió thoảng chiều đưa đón 
Thiên Mụ mây giăng nguyện ước lời 
Cô em nghiên nón vân tà áo 
Nghe tình dâng sóng mãi không thôi 

 

 

 Mai anh đi
 
Mai anh đi rồi em có buồn không hở
Có nhìn trăng mà len lén tiếng thở dài
Ðếm canh dài thao thức chuyện nhớ thương ai
Ôm gối chiếc cô đơn ôn về kỹ niệm
 
Mai anh đi rồi em có buồn không hở
Lệ tương tư có ướt đẩm gối tư phòng
Nhìn mưa rơi em đừng mãi ngóng trông
Ðể lá úa, trăng sầu không tỏ dáng
 
Em hãy ngước nhìn trời, sao đang sáng
Mỗi vì lấp lánh là mấy nỗi yêu em
Nụ hôn nồng xin theo gió lúc về đêm
Làm quà tặng dổ em để đền bù xa vắng
 
Mai anh đi, chỉ xin một lần vuốt tóc
Ðừng giận anh lở làm rối lọn tóc thề
Ðừng để hồng đôi má em thắm như lê
Hương tóc ấy anh riêng mang đường vạn lý

 

 Ngừơi ấy
 
Ngừơi ấy đi đâu mãi chẳng về
Ðể tôi ôm mãi một cơn mê
Ðêm dài nghe gió buồn xao xác
Tiếng hạc gọi đàn sao tái tê
 
Ngừơi hởi đi đâu mãi hở người
Biết chăng có kẽ đếm đơn côi
Lời yêu chưa thốt trong vành mắt
Tiếng hẹn còn vương trên khoé môi
 
Ngừơi hởi đi đâu mãi biệt tăm
Ðêm dài tỉnh lẻ bước âm thầm
Vắng ai vắng cả lời âu yếm
Gió chẳng ru hời, cây lặng câm
 
Tôi vẵn ngồi đây mơ dáng em
Gổi hồn theo tiếng nhạc ru êm
Ðể  tâm tư lắng về nẻo ấy
Có dáng "bé thương" tóc dịu mềm
 
Bao lần tôi muốn nói yêu ai
Sao ngượng dầu môi tiếng thở dài
Ðôi nẽo người ơi xa cách quá
Tôi sợ cho tình sớm lảng phai
 
Tôi có còn chi để tặng em
Ngoài con tim héo khóc bao phen
Tấm thân tàn úa theo năm tháng
Và một khối tình chưa lãng quên
 
Ðêm nay tôi viết lại vần thơ
Nhắn gió theo mây đến nẻo chờ
Biết chăng em hởi tình tôi vẫn
Gởi mãi về em dẩu trong mơ